Thốt ra lời này, Vương Hải Quyên nghe được xém chút nữa ngất đi, người đàn ông đầu ắp tay gối của mình lại nói những lời này, bọn họ nợ bên ngoài một trăm năm mươi đồng.
“Dựa vào cái gì, tiền đó cũng không phải chúng ta mượn, là chính anh ấy cho. Cô ấy ôm ngực đau đớn giống như bị Tần Chí Cương xé một miếng thịt xuống vậy.
“Chỉ bằng số tiền đó tiêu trên người em, anh cả chị dâu anh tiết kiệm tiền để giúp đỡ anh, đó là nể mặt tình anh em, anh phải cảm ơn. Nếu không không nể mặt anh em mà còn đi dính líu tới anh cả chị dâu, vậy tại sao chúng ta phải an lòng lấy tiền đó, vẫn nên trả đi. Đôi mắt anh ấy nhìn chằm chằm Vương Hải Quyên, không có chút ý nhượng bộ nào.
Vương Hải Quyên che ngực xong lại che bụng, run rẩy nói: “Em phải giúp anh ấy sao? Tiền anh cưới vợ vốn dĩ là ba mẹ lấy ra, này tiền liền tính là mượn kia cũng không phải chúng ta mượn, tính không đến trên đầu chúng ta.
Anh ấy đã cưới Vương Hải Quyên, tự nhiên sẽ phụ trách với cô ấy, hôm nay anh ấy phải dạy lại tính nết này của cô ấy mới được, nói đạo lý như lúc trước là không thể nào được nữa, được thôi, vậy không nói đạo lý.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây