Nghe thấy ba mẹ đều đã nghe được mấy lời của Quyên Tử, Tần Chí Cương ngượng đỏ mặt lại nghe thấy mẹ mình muốn để hai người phân ra ngoài ở, ngẩng đầu vội vàng muốn giải thích với Lâm Xuân Hoa.
"Mẹ, sao lại ở riêng, anh cả cũng chưa từng ở riêng, nếu con ra riêng, không phải là khiến người ta châm chọc con sao? Chí Hoa và Hiểu Muội còn chưa kết hôn, mẹ và ba lại vất vả nuôi lớn con, lại cưới vợ cho con, còn chưa được hưởng phúc ngày nào."
"Trong nhà này, anh cả cũng giúp đỡ con không ít, không có anh cả con cũng không sống tốt như vậy,con cũng sẽ không buồn lòng, Hải Quyên mang thai nên ít để tâm vào chuyện vụn vặt, con sẽ nói rõ với cô ấy, nếu không được, qua vài hôm sau con sẽ đi tìm Hải Đào, bảo anh ấy nói khéo với mẹ vợ, giúp con khuyên bảo Quyên Tử, bây giờ có lẽ cô ấy không nghe lời con nhưng ba mẹ vợ nói thì cô ấy nhất định sẽ nghe."
Nói xong trong lòng có chút khó chịu, nhìn vào Lâm Xuân Hoa hy vọng bà ấy có thể rút lại lời nói. Có người già nào mà lỡ xa lìa con cái, rốt cuộc cũng làm tổn thương những bậc làm cha làm mẹ.
Tần Đại Hữu khoát tay nói: "Giờ không còn giống như trước nữa, ra riêng mà sống cũng không có gì lớn, ở chung một chỗ cũng vô dụng, ra riêng nhưng còn biết hiếu thuận với mẹ cha, chờ Chí Hoa kết hôn cũng giống vậy thôi, đi theo cha và mẹ vài tháng cũng tách ra sống riêng. Cũng không dọn ra ngoài, các con tự ở trong phòng, dùng cái bàn nhỏ làm bàn ăn, làm việc cũng ở trong đó, căn phòng cũng đủ lớn.Tự mình mua chút than rồi lấy lửa. Chờ ngày mai ba tìm chú Kiến Quốc của con sang lập một bản giấy tờ nhà, cũng viết cho anh cả của con một bản, để cho chú con nhìn xem."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây