“Là Cố Uyển nhỉ, dáng dấp giống y như đúc, còn có cục than đen quen thuộc, không phải cô ấy thì là ai. Tiêu Vũ Phi đầy kích động, âm thanh của anh ta không hề nhỏ, Tần Chí Quân ở bên đây nhìn lướt sang thì trông thấy Phương Ngạn và một người thiếu niên khác.
Tiêu Vũ Phi nhấc chân muốn sang đó lại bị Phương Ngạn kéo về. Anh ta quay đầu hỏi: “Làm gì vậy?
Phương Ngạn không trả lời, chỉ lạnh lùng nói: “Lên xe.
Tiêu Vũ Phi khó hiểu, há miệng nhìn anh ta, mù tịt chỉ vào bản thân, ‘cậu gọi là tôi phải lên xe à?’
Suy cho cùng thì từ lúc mười tuổi đã nghe theo lời anh ta, nhìn thấy sắc mặt là biết ngay hiện tại anh ta đang kìm nén, thế là ấm ức vòng qua đầu xe mở cửa ghế lá phụ rồi ngồi vào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây