Phương Tử Quân thấy người lành lặn thì khẽ thở phào, bước tới nói: “Không sao thì tốt, khiến cho Tiểu Uyển doạ sợ chết khiếp, em ấy nửa đêm mơ thấy cậu bị thương, không có chỗ để dò hỏi tin tức nên từ nơi đóng quân đi bộ đến khu nhà để nhờ tôi hỏi giúp, tôi nhờ ông ngoại gọi điện cho Chu Dương, kết quả nói rằng cậu đã bị thương và được trực thăng đưa về đây, lúc đó Tiểu Uyển nghe thấy vậy lập tức đứng không vững.
Khi nói đến đây thì chị ấy nghiến răng: “Chu Dương này cũng quá không đáng tin rồi, có bị thương hay không mà cũng có thể nhầm lẫn được, hại người ta tự nhiên bị một phen sợ hãi.
Khi nghe thấy Cố Uyển từ nơi đóng quân đi bộ đến thành phố B vào lúc nửa đêm thì Tần Chí Quân đau lòng chết khiếp, nhìn Cố Uyển nói: “Em có khờ không vậy, chỉ là mơ thôi mà từ nơi đóng quân đi bộ đến thành phố B, nửa đêm nửa hôm đó, em cũng không biết sợ sao?
Bác sĩ mặt trận ở bên cạnh nhìn cô gái được Tần Chí Quân ôm vào lòng rồi cười nói với Phương Tử Quân: “Doanh trưởng Tần quả thực đã bị thương, vết thương ở vai phải, nhưng sử dụng trực thăng là vì Tư lệnh Phương đã bị thương nặng, doanh trưởng Chu lúc đó không có mặt ở đấy nên cũng không biết rõ tình hình.
Cố Uyển nghe thấy vai phải của Tần Chí Quân có vết thương thì vội lùi lại, cô vừa nãy lao vào trong vòng tay của anh cũng không biết có va trúng vết thương của anh hay không, lo lắng nói: “Anh cả Tần, anh đã bị thương, em có va trúng vết thương của anh không?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây