Ông công an thấy bác gái kia yên tĩnh, cười với Cố Uyển, nói: "Cô bé không sai, ủng hộ quân đội yêu quân đội, làm gia đình quân nhân là chuyện rất vinh quang. Tôi tên là Phùng Kế Dân, từ nay về sau, nếu có phiền phức gì thì có thể đến đồn công an ở Đông Tam tìm tôi."
Cố Uyển không ngờ chỉ nói mình là gia đình quân nhân, mà đã lấy được những sự bảo vệ này, trong bụng cô vừa cảm động vừa tự hào, gật đầu với công an Phùng, nói: "Vậy cảm ơn công an Phùng."
Phùng Kế Dân cười rời đi, Cố Uyển nói cảm ơn ông già và những người khác vừa lên tiếng bảo vệ mình, ông già khoát tay, chỉ nói một câu: "Con trai tôi cũng là quân nhân."
Hơn sáu giờ, có người xách giỏ lục tục tới mua thức ăn. Cũng có người hỏi giá gà rừng của Cố Uyển, bởi vì thịt gà khan hiếm, nên không tới một giờ cô đã bán xong. Cầm mười ba đồng sáu mao trên tay, trong lòng Cố Uyển nóng lên, cô cảm thấy cuộc sống về sau nhất định có thể tốt lên.
Tần Chí Quân cho cô rất nhiều tiền, nhưng số tiền kia là anh bán mạng kiếm được suốt những năm này, cô không nỡ dùng. Hôm nay tự cô có thể kiếm ra tiền, nghĩ trong tủ quần áo của Tần Chí Quân đều là quân trang bốn mùa cùng một màu, cô nghĩ hai ngày nữa sẽ đi mua quần áo cho anh, lần tới thăm anh lúc thì mang đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây