Cố Uyển ừ một tiếng, dứt khoát dời chân khỏi đùi anh, ngồi dậy. Lo lắng trong xe còn có người khác, giọng nói của cô cũng nhỏ lại, nói: Anh Tần, anh cứ ngồi một đêm như vậy ư? Sao lại không đi ngủ.
Tần Chí Quân nở nụ cười, trên tàu hỏa cũng không an toàn như thế, trong coi cô nhóc này anh mới yên tâm được, nhỏ giọng nói: Lúc nhận chức cũng mấy ngày mấy đêm không ngủ là chuyện thường, đây chỉ là dựa vào ngủ thôi, anh canh cho em, em ngủ tiếp một lát đi.
Cố Uyển lắc đầu, xoay người cầm gối của mình đi đến cạnh Tần Chí Quân, đặt cái gối xuống ngực anh, nhìn anh nói: Em ngủ đủ rồi, muốn ngồi một lúc, anh Tần ngủ đi.
Dáng vẻ Tần Chí Quân mà không nghe thì sẽ không bỏ qua.
Tần Chí Quân nhìn cái gối trên ngực mình, lại nhìn cô gái bé nhỏ ngửa đầu cố chấp nhìn mình, mặt đầy ý cười.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây