Tần Chí Quân mỉm cười, hôn Cố Uyển một hồi lâu mới chịu buông ra, cà lên chóp mũi cô, hơi thở giao hòa: “Được thôi, anh sẽ không để em chờ quá lâu, nhiều nhất là nửa năm anh sẽ đón em tùy quân.
Cố Uyển lắc đầu nói: “Không được mà, nửa năm quá lâu. Hôm nay em đi theo anh luôn có được không?
Tần Chí Quân sửng sốt.
“Bây giờ đến thì không có chỗ ở cố định đâu.
Ánh mắt Cố Uyển lóe lên sự mất mát, giống như ngôi sao sáng bị tắt ánh sáng, sau đó nghĩ gì đó rồi lại hỏi: “Vậy chỗ gần quân đội các anh có gia đình nào không? Lúc em đi học có mấy người bạn nhà rất xa trường nên bỏ ra ít tiền ở lại nhà đồng hương. Chỗ anh có thể làm vậy chứ?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây