Tần Chí Quân gật đầu, sải bước đến cửa phòng mình, hơi khựng lại, sau đó đẩy cửa phòng đang khép hờ ra rồi đóng lại.
Cố Uyển cũng không ngủ mà ngồi trên ghế trước bàn trang điểm chờ anh. Thấy anh bước vào cô cũng đứng lên bước về phía anh, nhìn anh như muốn nói rồi lại thôi.
Dù cô không nói gì nhưng trong mắt có quá nhiều sự không nỡ, Tần Chí Quân chỉ nhìn thôi cũng rất khó chịu.
Anh bước tới, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, trầm giọng hỏi: “Em nghe thấy rồi đúng không?
“Ừ.. Cố Uyển chủ động ôm eo anh, giọng nói rầu rĩ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây