Không còn chiếc váy cản trở, hai người lại mang rất ít, cái cảm giác da thịt chạm nhau khiến anh sắp phát điên lên, chỉ muốn hòa cô vào máu thịt của mình, sao lại nỡ buông được chứ.
Lúc này Tần Chí Quân có chút hối hận sao lúc tối mình không uống nhiều một chút, nếu hiện tại anh đã say rồi thì cái gì cũng sẽ mặc kệ để mặc bản thân mình muốn làm gì thì làm. Nhưng bây giờ anh chỉ hơi say, nhớ rất rõ ràng chuyện mình đã đồng ý với cô gái nhỏ. Cái này thật sự là đòi mạng anh mà.
Anh ôm cô vào lòng, hung hăng vuốt ve, đến trước lúc Cố Uyển phát ra tiếng kêu không thoải mái kháng nghị anh thì anh mới buông cô nằm xuống,
Bên trong lớp vải là một tấm lưng trắng nõn. Bây giờ buông cô xuống thì anh mới thấy rõ mọi thứ, mặc loại vải mỏng này thì so với việc không mặc còn khiến người ta huyết mạch sôi trào hơn. Anh như bị bỏng vậy, vội vàng dời mắt, cầm chăn mỏng đắp kín người Cố Uyển. Còn mình thì nằm cách xa cô mười mấy centimet, nhìn bản thân căng trướng thở phì phò.
Anh không còn dám nhìn người bên cạnh, dứt khoát kéo tắt đèn trong phòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây