Chu Nghiêm Phong đi đâu cũng giống như đến chỗ không người, cũng không ai nhìn thấy sự tồn tại của anh, chỉ có Tiểu Mạn Mạn có thể nhìn thấy, có thể chạm vào.
Cho nên anh vẫn tránh hiềm nghi, buổi tối đọc xong chuyện cho cô, nhìn cô ngủ cũng sẽ không ở trong phòng cô quá lâu, bình thường lại càng tránh tiếp xúc cơ thể, còn rất chú ý đến lời nói.
Bỗng nhiên bị cô chạy tới ôm, theo bản năng muốn đẩy cô ra nhưng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tươi cười đơn thuần của cô, cuối cùng nhẹ nhàng ôm cô như ôm con gái, mới không còn dấu vết kéo dài khoảng cách với cô nữa.
Nếu đã quyết định rứt khoát với ba vậy thì không có gì phải kiêng dè nữa.
Lúc này trong nhà cảm thấy cô nói chuyện với không khí, cảm thấy hình như bên cạnh cô có thứ gì đó đi theo, các bảo mẫu không dám tới gần phòng cô, bình thường nói một câu với cô cũng rất sợ hãi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây