“Cũng với lý lẽ đó, em cũng không muốn, em cũng không thể nào chấp nhận được.”
Ngón tay cô xuyên qua tóc anh, hôn lên cánh môi anh, nhẹ giọng nói: “Em đã yêu anh, ở trong mắt em anh mới là đặc biệt, không giống nhau bất kỳ ai, giống như trong vô số người thì người đầu tiên em nhìn thấy chỉ có thể là anh, người khác dù tốt thế nào cũng đều như nhau, không có gì khác biệt.”
Trên mặt Chu Nghiêm Phong khẽ rung động, trong đôi mắt đen kịt cuối cùng cũng có ánh sáng vụn vặt, trong lòng thoải mái đồng thời mùi vị ngọt ngào dâng lên trong lòng, muốn hôn cô, muốn ôm cô vào trong ngực ôm mặt cô mãnh liệt hôn cô.
Nhưng cố gắng đè nén xúc động, anh chần chờ hỏi ra một câu hỏi rất thực tế: “Em không cảm thấy anh... hơi già một chút sao?”
Lục Mạn Mạn ngẩn người.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây