Đi tới trước cửa xe xuyên qua cửa sổ nhìn thấy người ngồi ở phía sau, cô mở cửa xe cúi xuống kìm nén tức giận nói: “Sao vậy, cậu tới đây làm gì?”
Hôm nay Hoàng Bảo Câu mặc âu phục màu trắng, trang phục vẫn phong độ nhẹ nhàng như trước, dáng vẻ cũng đẹp trai như cũ, vẻ mặt lại buồn bực không vui. Từ ngày đó nảy sinh hiểu lầm với Lục Mạn Mạn cậu ta chưa từng thấy Lục Mạn Mạn, chợt thấy một đôi mắt nhìn về phía Lục Mạn Mạn, thấy ánh mắt và giọng điệu của cô đều tràn đầy bất mãn và trách móc, hốc mắt lập tức hơi đỏ lên.
“Tôi không thể đến sao?”
Cậu ta mạnh miệng nói, giọng nói căng thẳng lại khàn khàn.
Lục Mạn Mạn siết chặt ngón tay thật muốn đánh cậu ta, giọng nói càng nặng nề hơn: “Tôi đang vội, không rảnh lãng phí thời gian với cậu, cậu xuống trước đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây