“Anh biết em có dã tâm, có lý tưởng, em có thể đổi mục tiêu phấn đấu, hệ thống kinh tế khổng lồ như vậy, bất kể ngành nào, luôn có nơi thích hợp để em tỏa sáng.”
Anh nhẹ nhàng hôn môi cô: “Ông xã giúp em, cố hết sức giúp em.”
Anh rất giỏi gãi trúng chỗ ngứa của người khác, cho dù là ai cũng không thể không động tâm, Lục Mạn Mạn lại quay mặt đi.
“Thế nên từ lâu anh đã nghĩ kỹ rồi, cho dù em mở công ty quần áo ở Thiên Khánh, muộn gì anh cũng sẽ thuyết phục em từ bỏ nó.”
Chu Nghiêm Phong ôm lấy mặt cô nói: “Chúng ta hẳn nên có giác ngộ này. Thật đáng sợ cho quần chúng nếu một gia đình chiếm toàn bộ lĩnh vực chính trị và kinh tế của một khu vực.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây