Nhưng hai đứa nhóc kia không thể khiến cho người ta bớt lo được, nghe nói ngày nào chúng cũng nhảy cứ nhảy tưng tưng trong lều, công nhân kêu ca không dứt, nhưng có lẽ vì sự “lanh lợi” đó nên chúng đã bị bọn trộm nhìn trúng.
Bà mẹ vốn đã lười biếng tham lam, còn gian xảo láu cá, có thể kiếm được đồng tiền dễ dàng thì còn khổ sở làm gì, từ đó không phải làm việc cực nhọc, mỏi eo đau lưng ở công trường nữa, cùng hai đứa cháu đi ăn xin, nằm chết dí ở chân tường trong trạm xe lửa khóc hai tiếng la hai tiếng, tất nhiên sẽ có người thương tình cho vài đồng.
Người của cậu cũng rất dễ dàng đưa hai đứa nhóc đi, chỉ nói là trông thấy tiềm năng của hai đứa trẻ, sau này nhất định sẽ thành đạt, muốn đem về bồi dưỡng.
Dĩ nhiên, nhóm trộm cắp và bà mẹ anh ta không muốn chắp tay tặng người, đưa công cụ kiếm tiền cho kẻ khác, nhưng người của cậu rút một khoản tiền ra, dưới sự thuyết phục của bọn trộm, bà mẹ nhỏ vài giọt nước mắt, nói không thể làm lỡ dở tiền đồ của các cháu, vui vẻ buông tay luôn!
Dù Lục Mạn Mạn đã thấy nhiều sự ghê tởm của tính người, nhưng nghe thế thì vẫn không khỏi mở tròn mắt không thốt nên lời, chưa nói tới bọn trộm thấy tiền nổi lòng tham, liệu có cho bà mẹ chồng kia một phần tiền không, chỉ bàn tới chuyện bà mẹ không biết hai đứa cháu mình thế nào, còn dám kêu là không muốn làm lỡ dở tiền đồ của đám trẻ, nói thẳng ra là thấy tiền sáng mắt, không suy nghĩ gì cả bán luôn cháu mình đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây