Căn nhà không lớn nhưng được dọn dẹp sạch sẽ, có một người phụ nữ đang nằm ở trên giường, có thể nhìn ra được cô ấy vừa mới sinh con xong, vẫn đang trong tháng ở cữ, chăn màn được đắp rất cẩn thận, trên đầu buộc mảnh vải, rèm cửa sổ cũng kín kẽ không chỗ hở, để đề phòng có gió luồn vào.
Trong không khí nồng nặc mùi tanh của sữa mẹ.
Bên cạnh sản phụ có một em bé sơ sinh được quấn trong chăn bông, vừa ra đời không được bao lâu, đôi mắt đang hé mở, không ngừng thè lưỡi ra.
Chu Nghiêm Phong đã mơ hồ đoán ra được ý đồ của mẹ mình, liền đi vào nhìn một chút rồi kéo Lục Mạn Mạn ra ngoài.
Lão phu nhân cũng vội vàng chạy ra, giữ chặt lấy con trai và thì thầm khuyên nhủ: “Không chịu uống thuốc thì hãy nhận nuôi một đứa đi, con nhìn đứa trẻ đó xem, sinh ra xinh đẹp biết bao, là một bé gái đấy, cha mẹ của con bé phải đi làm ở đơn vị, đứa con đầu lòng là con trai, va phải kế hoạch hóa gia đình, nên sinh đứa thứ hai này ra thì không thể giữ lại được nữa, điều kiện gia đình cũng không tệ, cha mẹ đều là người có văn hóa, lớn lên muốn chiều cao có chiều cao, muốn ngoại hình có ngoại hình, mấu chốt là phải hòa thuận, tình cách đều tốt, sinh con ra đều rất tốt, đứa bé được ôm về nhà ta từ khi còn bé như vậy thì cũng giống như tự mình sinh ra, vẫn là một bé gái, tương lai chính là áo bông nhỏ của bố mẹ…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây