Lục Mạn Mạn lại liếm môi: “Vậy thì giữa chúng ta khả năng sẽ không duy trì được sự cân bằng đó.”
Cô đang đợi anh hỏi ‘tại sao’, thì thấy anh ngửa hẳn người về phía sau dựa lưng vào ghế rồi thơ ra một hơi thật dài, sau đó cúi đầu tháo dây an toàn, rồi lại cúi người vươn tay qua cũng giúp cô cởi nốt dây an toàn.
Lục Mạn Mạn cúi đầu nhìn động tác của anh.
Sau đó trước mắt nhoáng một cái, còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh ôm nhấc ra khỏi vị trí trên ghế lại và đặt lên đùi mình.
Anh áp bàn tay to lớn lên má cô, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, lại thở dài, ngoài trừ bất lựa vẫn chỉ có bất lực, không biết là vì bản thân anh, hay là vì cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây