Lần này đi ngủ thân thể bọn họ dính sát vào nhau, không khí cũng mập mờ hơn lúc nãy, Chu Nghiêm Phong nói mình nóng nên cởi bớt áo rồi, nhưng khi anh ôm Lục Mạn Mạn, bàn tay hư hỏng kia không biết đã luồn vào áo cô tự khi nào, nhẹ nhàng vuốt ve eo nhỏ của vợ mình.
Một hai phải ôm chặt cô vào lồng ngực.
Lục Mạn Mạn bây giờ vẫn chưa biết mình có mang thai hay không, nên là chỉ nằm yên không dám làm lại, hơn nữa cơ thể này là của cô, bản thân cô phải yêu quý, thương tiếc cho nó chứ.
Vì thế cô chống tay lên ngực anh đẩy ra: “Anh đừng ôm chặt quá, em khó chịu, thở không nổi.”
Chu Nghiêm Phong “nũng nịu”: “Ông xã cũng khó chịu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây