Cô ấy lập tức quay đầu nói với trưởng đồn cảnh sát: “Cháu xin phép truy cứu, anh ta nên chịu trách nhiệm cho hành vi đã làm khó xử bao nhiêu người của mình.”
Từ Hòa Bình vội vã ghé người vào cửa sổ, hô to: “Mạn Hương, em sống có chính kiến chút đi, đừng có cái gì cũng nghe em gái của em, em gái của em bá đạo thành tánh, đến chuyện yêu đương của em mà còn phải qua tay cô ta, sao thời đại đã tiên tiến rồi mà em vẫn cổ hủ quá vậy, yêu đương tự do, kết hôn tự do, em, em không biết suy nghĩ, Từ Hòa Bình anh đây có chỗ nào không tốt chứ, anh còn không chê gái ly hôn như em…”
Mặt Lục Mạn Hương lúc đỏ lúc trắng, vốn không muốn nói mấy lời vô nghĩa với anh ta, giờ phút này cũng bị chọc tức cãi lại: “Trên thư tôi đã từ chối anh rất rõ ràng, Từ Hòa Bình anh, anh, anh không chê tôi thì sao, tôi không có ý với anh thì đến lượt anh chê à!”
Từ Hòa Bình đáp: “Em đừng tưởng anh không biết, cái thư từ chối kia đều là lời của em gái em nói cho em viết, em không hề nhẫn tâm đến vậy, đừng hòng qua mặt anh!”
Lục Mạn Mạn sờ cằm ngẫm nghĩ, bỗng nhiên cô nhìn ra hình bóng của Hạ Kiến Sơn trên người người này, bản thân không có gì đặc biệt nhưng lại rất tự tin.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây