Anh liên lục ép: “Chật hay không?”
May mắn thay trời vẫn còn tối, đối phương có thể nhìn thấy đường nét của lông mày và mắt, nhưng lại không thể nhìn thấy mặt có đỏ hay không.
Lục Mạn Mạn ổn định tâm trí của mình lại, sau đó túm lấy tay anh, dịu dàng nói: “Đừng như vậy, em thật sự buồn ngủ, chạy cả ngày rồi.”
Chu Nghiêm Phong một lúc sau mới thu chân lại, đỡ cô nằm trên người: “Vậy em cứ nằm như vậy ngủ đi, đừng chạy lung tung.”
Lục Mạn Mạn không nói nên lời, toàn thân cứng đờ không ngủ được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây