“Em có biết vì sao ban nãy chị không muốn để ý đến em không?”
“Bởi vì vốn không muốn để ý đến một kẻ vong ân phụ nghĩa như em, ngụy trang thành đồ chơi của người bị hại.”
“Tự rước lấy nhục, không biết xấu hổ.”
Cuối cùng Bùi Cẩm không khống chế được nữa, hai vai run lẩy bẩy, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống nước.
Lục Mạn Mạn nhìn cô ấy một lúc, lột chiếc khăn lông ướt đẫm trên người, xoay người bơi tới bên cạnh suối thay một cái khăn lông khô khác rồi ra khỏi suối, cô mặc lên người áo khoác ngoài, hất mái tóc dài lên, giẫm lên chỗ tuyết đọng đầy đất rồi đi vào trong phòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây