Chu Nghiêm Phong xin lỗi liên tục: “Tôi xin lỗi Mạn Mạn, tôi xin lỗi.”
Lục Mạn Mạn không muốn nói chuyện với anh, nhưng dù rất tức giận, ánh mắt vẫn không tự chủ được nhìn vẻ mặt anh vẫn không thể không quan tâm:“Nằm viện mấy ngày, bác sĩ nói sao, có phải trước đó lúc em không ở nhà anh lại làm việc cả ngày cả đêm không?”
Cô cúi người, đưa tay sờ sờ mặt anh: “Khó trách sắc mặt anh tệ như vậy, còn lừa em chỉ là bình thường thôi.”
Bàn tay cô mềm mại và ấm áp.
Chu Nghiêm Phong theo bản năng muốn áp mặt vào nó, nhưng cô dường như đang làm động tác giả, vừa chạm vào đã thu lại ngay, nhanh chóng chuyển sang cảnh tiếp theo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây