Lục Mạn Mạn sững sờ: “Ý anh là buổi tối cha anh từng tuổi này không đi ngủ còn có thể chạy lên lầu nhìn chúng ta có ngủ chung phòng hay không hả?”
Chu Nghiêm Phong: “Có thể.”
Lục Mạn Mạn chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng thấy anh nói một cách nghiêm túc không giống như đang nói đùa, bèn nhếch mày nói: “Tùy anh.”
Cô từ trên xuống quan sát anh, nở nụ cười: “Dù sao ngủ với ai đều không an toàn hơn ngủ cùng anh chẳng phải sao.”
Chu Nghiêm Phong bị châm biếm nhạt nhòa trong giọng điệu của cô làm nhói đau, anh đứng tại chỗ cũ nhìn bóng hình xinh đẹp đó một mực thờ ơ giẫm đạp bậc thềm của cầu thang có tay vịn đi lên, đáy mắt là cay đắng không thể xua tan.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây