Nhưng cuối cùng ông ấy cũng không vượt qua được cửa ải Thái Châu, Thái Châu đã từng làm chỉ huy, việc sở trường là làm công tác tư tưởng cho người khác, dùng vầng sáng phổ độ chúng sinh chiếu rọi đến tâm trí của ông lão, làm ông ấy mắt ngấn lệ liên tục gật đầu đồng ý.
Lục Mạn Mạn bên này đã thọc thêm được hai cái bánh xe, tìm được thêm hai vị thợ cắt tóc nữa, nhưng đãi ngộ của ông lão sẽ luôn luôn ở một mức mà hai người này ngưỡng không nổi, chính là giải quyết chỗ ở, cho nên ông lão nhất định phải lấy ra chút tuyệt chiêu, cho hai vị thợ cắt tóc khác thấy ông ấy hoàn toàn xứng đáng với đãi ngộ này.
Lục Mạn Mạn quyết định cho nhân viên của mình mặc đồng phục, chuyên viên làm đẹp là mặc một bộ quần áo thuần màu trắng gạo, còn thợ cắt tóc thì là áo sơ mi trắng tinh phối với quần Tây màu xám đậm.
Vào ngày ông lão bắt đầu làm việc, Lục Mạn Mạn đã sớm may đồng phục cho ông ấy, chờ ông ấy thay đồ xong xuôi, tiếp tục cài thẻ tên “Thầy Trương” lên ngực ông ấy, Lục Mạn Mạn lúc này mới lên tiếng: “Thầy Trương, cho bọn họ chiêm ngưỡng tay nghề của ngài đi.”
Thầy Trương mới không sợ: “Thế thì phải mở to mắt ra mà nhìn đấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây