Thấy anh vẫn chưa động đũa, lúc này Lục Mạn Mạn mới nhớ ra: “Sao anh không ăn, đã ăn cơm ở nhà chưa?”
Cô lại phàn nàn với anh: “Nếu anh nói trước là không ăn em sẽ không gọi nhiều món như vậy, một mình em ăn không hết.”
Cô ấy nói như thể mình là một người phụ nữ hiền lành. Nếu không gọi cả bàn ăn thì sẽ giống hơn.
Chu Nghiêm Phong khoanh chân dựa người ra sau, ngón tay cái sờ sờ đồng hồ đeo tay: “Không sao, ăn không hết thì gói lại mang đi.”
Cửa căn phòng bất ngờ bị gõ ba tiếng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây