Chu Nghiêm Phong cũng vừa đi tới, đứng ngoài hàng rào nhìn xem trong nhà đang dọn dẹp như thế nào, một lát thì từ bên khoé mắt nhìn thấy một người đàn ông đạp xe chở theo một bóng dáng quen thuộc đi tới, anh theo bản năng quay đầu lại.
Nhìn thấy người phụ nữ chắp tay sau lưng, nhìn anh với đôi mắt hoa đào đầy nước, trên môi nở nụ cười, dung mạo xinh đẹp động lòng người, đôi mắt sáng trong veo nhìn rất nghịch ngợm tinh quái.
Anh thản nhiên thốt lên: “Lại nghịch ngợm.”
Lục Mạn Mạn phút chốc cố nén một nụ cười.
Chu Nghiêm Phong có lẽ không ngờ rằng mình lại nói ra những lời mơ hồ có vẻ tán tỉnh như vậy, sắc mặt trở nên có chút mất tự nhiên, khi anh rời mắt khỏi khuôn mặt của người phụ nữ, ngón tay mảnh khảnh không tự chủ chạm vào cúc cổ tay áo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây