Những năm đầu thập kỉ tám mươi, chưa bàn đến chuyện không có tiền, cho dù có tiền thì mọi vật tư đều hiếm hụt. Bọn họ có thể kiếm được nguồn hàng một cách dễ dàng ư?
Tiêu Thắng Thiên lại nói: “Chuyện do người làm, chúng ta nghĩ cách từ đầu, chẳng lẽ còn không tìm được? Còn hai tháng nữa mới đến vụ xuân cày cấy năm sau cơ mà, trong thời gian hai tháng, có thể kiếm được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.”
Nghe xong lời này, Cố Thanh Khê nhoẻn miệng cười.
Cô nhớ tới những lời nói mà anh trai mình đã nói trước đó. Thật ra, sau khi nghe thấy, đương nhiên trong lòng cô thấy khó chịu, cũng không muốn anh bị người nhà nói như thế, cho dù là anh trai ruột của mình, cô nghe xong cũng không tài nào chịu nổi.
Nhưng với lập trường của mình, cô cũng không thể biện giải cho anh một câu nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây