Tiêu Thắng Thiên: “Còn anh cũng sẽ cố gắng làm việc để cố gắng có cơ hội đến thăm thủ đô. Bà đã từng kể cho anh nghe rất nhiều chuyện về thủ đô.”
Cố Thanh Khê: “Thật không? Bà đã nói gì?”
Nói xong lời này, cô chỉ biết bản thân mình vô cùng căng thẳng.
Lời nói của hai người tưởng như rất bình thường nhưng thật ra trong lòng bọn họ đã ngầm thừa nhận.
Cảm giác thẹn thùng như kiểu ăn trộm trái cấm khiến cho từng chỗ trên cơ thể của cô bất giác cảm thấy căng thẳng và điều này làm cho đầu óc của cô trống rỗng nên cô căn bản không hề biết mình đang nói gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây