Một câu nói nhẹ nhàng như thế lại giống hệt như một đóa hoa lau mềm mại mờ mờ bên kênh lớn, lướt nhẹ qua trái tim cô, khiến lòng cô rung động, ngũ tạng sục sôi.
Ngày hôm sau, khi cô ngủ dậy, bên ngoài đã không còn tiếng gió bắc gào thét suốt đêm nữa.
Cố Thanh Khê nằm lười, cô tạm thời không muốn dậy, chỉ nằm ru rú trên giường sững sờ như thế. Buổi sáng mùa đông quá tĩnh lặng, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng xào xạc nhỏ vụn, nghe kĩ để phân biệt một hồi, mới biết đó là tiếng bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống.
Ngu ngơ nghe như thế một lúc, cuối cùng cô vẫn giãy dụa để đứng lên. Quần áo bông được che trong chăn, rất là ấm áp, nhưng khi mặc quần áo vào, cô vẫn rét run bắn người. Sau khi mặc quần áo bông xong, cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, cô lê dép bông đi ra ngoài, đã thấy một tầng tuyết dày trong sân, ngay cả hàng rào cũng được phủ lên một lớp tuyết, trông y như hoa được cắt tỉa kĩ càng, phát ra ánh sáng dưới ánh nắng ban mai.
Mấy con gà trong nhà đã được thả ra, chúng kêu cục cục cục đi khắp nơi trong sân, để lại những dấu ấn hoa mai trên tuyết. Cũng có con đập cánh phành phạch bay lên trên hàng rào, đống tuyết trên hàng rào lập tức đổ rào rào tung bay.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây