Ở kiếp trước, chị dâu oán trách cô và mẹ cô rất nhiều, chắc chắn sẽ không nhẫn nhịn chịu khó, nhưng hôm nay chị dâu ân cần với mình như thế, hiển nhiên cũng vì sách dệt kia. Chị dâu biết cô có thể đọc sách, cũng hiểu biết chuyện trong thành phố, chỉ là đang trông chờ minh có thể nghĩ cách giúp cả nhà. Nhưng làm người không thể hi vọng người khác là một người hoàn hảo, không có khuyết điểm. Đều là người bình thường, xuất thân từ một gia đình bình thường, thua kém nhau ở chỗ vợ tốt dâu hiền.
Chị dâu vẫn là chị dâu cần cù, thật thà, chất phác, chị ấy không sợ mệt, chỉ sợ mệt nhưng vẫn không kiếm ra tiền. Thật ra nghĩ lại thì dân nông thôn chẳng phải đều như vậy sao, ai cũng có sức khỏe, nhưng lại dồn hết sức khỏe ấy vào đất, cứ như thế quanh năm suốt tháng kiếm được một ít công điểm. Dựa vào trời cho bao nhiêu cơm thì ăn bấy nhiêu, dựa vào đất để kiếm ăn thực sự rất khó.
Nếu như những người đàn ông mạnh mẽ trong thôn biết phải dốc sức kiếm tiền từ đâu, thì e rằng con mắt họ sẽ sáng rực lên, cho dù liều mạng cũng phải kiếm được tiền.
Giờ phút này, Cố Thanh Khê cảm thấy rất biết hơn vì mình đã sống qua một đời người, hiểu biết hơn một chút, có thể nghĩ cách giúp gia đình. Nếu không, bản liều chết cắm đầu vào đọc sách, trong bụng đầy kiến thức nhưng lại không biết gì về cuộc sống thì có thể làm gì đây?
Cô nghĩ qua một chút: “Chị dâu, chị nói đúng. Trước mắt chúng ta cứ dệt ra mấy tấm mang lên thị trấn bán, nếu như vẫn còn sức thì đan thêm mấy món đồ chơi nhỏ, tiện thể bán xem như thế nào. Giá không cần quá cao đâu, chỉ cần kiếm được tiền là được, trước tiên chúng ta cần phải luyện tập, chuẩn bị thêm nhiều mẫu mã. Lúc nào đan đẹp rồi thì đem lên thành phố lớn để bán với giá cao, như vậy mới có thể kiếm được nhiều tiền.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây