Cố Thanh Khê hít một hơi thật sâu, đột nhiên hỏi: “Hỏi anh chuyện này.”
Tiêu Thắng Thiên: “Chuyện gì?”
Cố Thanh Khê: “Ngày đó tôi đi ngang qua bờ sông, tại sao anh lại gọi tên của tôi vậy?”
Sau khi hỏi chuyện này, cô có thể cảm nhận được rõ ràng bỗng nhiên hô hấp của anh dừng lại. Trong bóng tối, dường như không khí đông cứng lại, tất cả trở nên im lặng đến lạ thường.
Cố Thanh Khê nghe được tim mình đập thình thịch, thình thịch thình thịch, thậm chí cô có chút hối hận, có phải mình liều quá rồi hay không, mình không nên hỏi như thế.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây