Sức của anh ấy rất lớn mạnh mẽ nắm lấy bàn tay cô, giống như sợ cô thực sự sẽ bị gió thổi bay mất.
Cuối cùng đợi đến khi mọi chuyện đi qua, cô thở dài một hơi nói với anh: “Cái lều dưa kia nằm ở đâu vậy?”
Trước tiên bọn họ cần nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sợ là mình và Tiêu Thắng Thiên sẽ cùng nhau bị chôn vùi trong tuyết.
Thực ra Tiêu Thắng Thiên cũng dựa vào cảm giác của mình, dựa vào cảm giác để biết có thể đi đến chỗ nào. Dù sao bây giờ tầm nhìn xa cũng chỉ được một mét.
Anh nắm tay cô, dắt cô đi về phía trước, sau khi đi được một lúc, lần mò tìm hướng rẽ sang hướng bên cạnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây