Trần Chiêu chưa bao giờ như vậy, cho nên cô cảm thấy rất xa lạ đối với những thứ này, cũng không biết nên xử lý như thế nào.
Cô chỉ có thể tiếp tục chôn trên ngực anh giả vờ ngốc ngếch.
Tiêu Thắng Thiên giơ tay lên, bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng thương tiếc vuốt ve mái tóc của cô, mái tóc kia mềm mại như anh tưởng tượng.
Trong những năm tháng tuổi trẻ cuồng nhiệt bất kham nhất, anh đã từng không chỉ một lần tưởng tượng, khi nắm mái tóc trong tay sẽ có cảm giác như thế nào.
Cằm anh khẽ chống lên tóc cô, thì thầm: “Có phải làm em sợ không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây