Thế nào cũng không ngờ tới sẽ nhìn thấy một màn này, người đàn ông dáng người thẳng tắp tay cầm chốt cửa hơi dùng sức, hầu kết nhấp nhô, trong mắt bị cảm xúc hừng hực quấy nhiễu, anh yên lặng nhìn cô chằm chằm, giọng khàn khàn không nói nên lời.
Cố Thanh Khê càng không biết phải làm gì, ánh mắt người đàn ông nhìn thẳng lên người mình, nóng bỏng như ánh sáng mặt trời mùa hè chiếu lên hạt đậu, dường như chỉ cần chạm nhẹ một cái là nổ ngay, điều này khiến Cố Thanh Khê nhớ lại lúc Tiêu Thắng Thiên còn trẻ.
Vì sao sợ anh như thế, trốn tránh anh cách xa anh, còn không phải vì ánh mắt đó của anh, nhìn cô, như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Cô xấu hổ đỏ tai, chân tay luống cuống đứng đó, một câu cũng không nói.
“Anh ——” Tiêu Thắng Thiên khó khăn thu lại ánh mắt: “Vậy anh ra ngoài trước.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây