Lúc sắp đến thôn, Tiêu Thắng Thiên cầm di động lên xem, Cố Thanh Khê vô tình liếc qua, vậy mà lại có mấy mươi cuộc điện thoại gọi nhỡ.
Cô có hơi bất ngờ, vội nói: “Có phải có việc gấp không?”
Tiêu Thắng Thiên khẽ nói: “Không có gì, chuyện của Bí thư Vương.”
Nói rồi, anh nhìn về phía cô. “Sau khi đến nơi, cô đừng kích động, chứng cứ nên có đều có cả, đến lúc đó cô chỉ cần xem là được.”
Cố Thanh Khê: “Yên tâm, bây giờ tôi đã khóc một trận, cũng nghĩ thông suốt rồi. Chỉ là một Bí thư Vương mà thôi, năm đó gài bẫy tôi, bây giờ phải trả giá cũng được rồi, tôi không tới mức đuổi theo để mắng chửi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây