Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, không biết có phải ảo giác hay không, mà lại có chút âm nũng nịu, cái này khiến Tiêu Thắng Thiên không thể tự nhiên nổi.
Anh ho nhẹ, nhìn cô, giọng khàn khàn: “Nếu em không thấy phiền, tôi sẽ tiếp tục nói, nói đến khi em vui vẻ mới thôi.”
Anh dỗ dành cô, chỉ là giọng nói hơi cứng ngắc, hiển nhiên anh không quen làm như vậy.
Cố Thanh Khê mím môi cười một cái, cười có chút mệt mỏi, rất thờ ơ.
Tiêu Thắng Thiên hơi giật mình, anh cúi đầu nhìn cô, yết kết lên xuống, anh trầm giọng nói: “Em ——”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây