Cố Thanh Khê: “Hy vọng lúc anh trở về đừng kẹt xe, bằng không thật sợ chậm trễ.”
Tiêu Thắng Thiên: “Không sao đâu, công ty của tôi, đến trễ thì để cho bọn họ chờ đi.”
Cố Thanh Khê nhìn thấy tin nhắn này, tưởng tượng ý tứ lời anh nói, nhất định là nghiêm mặt trả lời cô, lập tức nhịn không được nở nụ cười: “Cũng không thể như thế, anh là ông chủ, vậy nên phải làm gương.”
Tiêu Thắng Thiên: “Hình như có lý, vậy tôi nghe em, mau chóng chạy tới họp.”
Cố Thanh Khê nhìn câu ‘Vậy tôi nghe em’, trái tim như bị người ta cào vào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây