Cô đương nhiên biết Tiêu Thắng Thiên đang là cổ vũ mình, cho mình hy vọng, nhưng ngẫm lại, sau khi mình tốt nghiệp cho dù đã bốn mươi tuổi, nếu anh thật sự phải mở cơ sở đào tạo, bản thân mình đến làm việc cũng không phải là không thể, mấy năm nay thành tích giảng dạy của cô vẫn rất tốt, kinh nghiệm phong phú, chưa chắc đã không thể làm tốt.
Nghĩ như vậy, giống như tương lai không còn mơ hồ nữa, lập tức sáng lạn hẳn.
Trong lúc nói lời này, con đường lại được thông, sau khi thông thoáng, chỉ cần đi một đoạn nữa là đến nhà ga xe lửa.
Sau khi tài xế dừng xe xong, Tiêu Thắng Thiên và Cố Thanh Khê xuống xe, giúp cô lấy hành lý ra khỏi cốp xe.
Cố Thanh Khê nhận lấy vali.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây