Khi cô hốt hoảng nhìn qua, đập vào mắt cô là một đôi mắt đen nhánh bình tĩnh.
Bị nhìn như vậy khiến cô bỗng nhớ đến người thiếu niên vào hai mươi năm trước, người thiếu niên tung hoành khắp chốn không thể bị kiềm chế.
Hai mươi năm với kinh nghiệm trên thương trường và sự lắng đọng của năm tháng, anh đã sớm thu lại những gai góc của ngày xưa, trở nên hướng nội trầm ổn, chẳng qua người đứng ở đó vẫn là một người đàn ông trưởng thành đầy nam tính với khí phách dường như sẽ không bao giờ bị chèn ép.
Còn cô thì sao, có phải cô vẫn luôn đứng yên tại chỗ?
Tiêu Thắng Thiên giơ tay, trực tiếp nắm tay cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây