Nếu là bình thường, cô nhất định sẽ che giấu, không để lộ chuyện này ra, tuy nhiên chuyện lần này quá quan trọng, cho nên từ tận đáy lòng cô vẫn mong có người đi cùng mình.
Ngay khi Tiêu Thắng Thiên rời đi, thư ký cũng đi vào sân trường cùng với Cố Thanh Khê, bấy giờ những hàng cây bên đường đang nở rộ đầy hoa, các bạn sinh viên tụm năm tụm ba cùng đi với nhau, ngoài ra còn có những khu kiến trúc cổ kính như ẩn như hiện giữa khu rừng xanh biếc ấy khiến nơi này thoạt nhìn trông không giống một ngôi trường mà giống một vườn hoa yên tĩnh mát mẻ hơn.
Cố Thanh Khê không khỏi nghĩ nhiều, tại sao cô lại đến ngôi trường này, nếu cô không vướng phải chuyện thay thế tên giả, liệu cô cũng có tư cách để học tập ở ngôi trường này chứ?
Không dám mơ tưởng quá nhiều nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà mơ mộng, sau khi suy nghĩ một hồi, lòng cô dần trở nên đau nhói.
Đời người rất dài, có lẽ có thể sống đến tận bảy tám chục tuổi, hai mươi năm mới chỉ là một phần tư thời gian ấy, thế nhưng hai mươi năm từ mười tám đến ba mươi tám tuổi mới là hai mươi năm quý báu nhất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây