Chỉ là tuyết càng lúc càng lớn, lớn đến mức chất thành ụ trong sân trường, mới chớp mắt cái, một ụ rồi nhanh chóng đến một ụ khác, như là quét mãi không xong, điều này khiến Cố Thanh Khê thấy hơi tuyệt vọng.
Con đường khó đi nhất trong ký ức của cô là con đường về nhà vào ngày tuyết rơi như thế này.
Trong huyện đường lớn chưa tính, nhiều xe cộ, tuyết sau khi bị xe cán qua sẽ tản ra, hoặc là được người khác quét đi, tóm lại sẽ không đến mức thành băng nhưng đường đất ở nông thôn, không ai quan tâm, xe cộ cũng ít, tuyết chất đống ở đó không kịp tan thì đã kết băng, cuối cùng sẽ trở thành một lớp băng dày bùn phủ kín con đường đất.
Loại đường này rất khó đi, nếu vô ý trượt ngã, Cố Thanh Khê còn nhớ có lần cô đẩy xe kéo tay về nhà thì trời đã tối, hai chân gần như đóng băng, mẹ cô đun nước nóng cho cô rửa chân, cả buổi chân không lấy lại được cảm giác, lúc đó mẹ cô còn dọa, sợ là chân của cô sẽ phải bỏ.
Cố Thành Khê nghĩ tới điều này thì hơi lo lắng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây