Thời gian vô tình nhất, nó làm hình ảnh sinh động trở nên ảm đạm, làm khuôn mặt thanh xuân mất đi sức sống, làm những điều tốt đẹp phủ kín tro bụi, nhưng mà con người có ký ức, ký ức kia bởi vì một ý nghĩ cố chấp, chống lại sự bài mòn của thời gian, vẫn luôn khắc sâu trong lòng.
Đôi mắt Cố Thanh Khê đã nổi lên một tầng hơi nước, cô nhìn màn đêm đen sâu thẳm, lại không biết nói cái gì.
Cô cảm nhận được cảm xúc của người đàn ông bên cạnh có chút không bình thường, anh không hề trầm ổn thong dong như trước, dưới bầu trời đêm lúc một giờ sáng này, giọng nói của anh mang theo nghẹn ngào kìm nén.
“Tôi… Tôi về phòng trước…”
Cũng không biết vì sao, cảm xúc muốn chạy trốn trỗi dậy, cô nói mình phải về đi ngủ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây