Tiêu Thắng Thiên dùng đũa gắp một miếng bánh, đặt trước mặt cô.
Cố Thanh Khê nhìn qua, một miếng bánh ngọt được bọc bởi một lớp giấy dầu ghi chữ tiếng Anh nằm gọn trên chiếc đĩa sứ trắng như tuyết, nhìn dáng vẻ giống bánh tàn ong.
Cố Thanh Khê cắn một miếng, vỏ ngoài giòn rụm, bên trong lại xốp mềm, chắc là vừa mới nhắc ra khỏi lò nướng, hương phô mai nồng đậm quanh quẩn trên đầu lưỡi.
“Ừm, thực sự rất ngon.”
Sau khi ăn một miếng, Cố Thanh Khê thấp giọng nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây