“Các bạn học sinh thân mến, bất kể là nam hay nữ, các bạn đều là người kế thừa chủ nghĩa xã hội khoa học, chúng ta đi đến trường để học tập để thực hiện bốn mục tiêu hiện đại hóa, leo đến đỉnh cao khoa học. Là muốn làm một nhà khoa học vĩ đại để truyền cảm hứng cho đất nước, chúng ta phải xây dựng hoài bão, khát vọng lớn, mà không phải bị ràng buộc bởi cảm xúc cá nhân bên trong. Chúng ta cần phải tự suy nghĩ lại bản thân của mình, nhớ lại chính mình, chẳng lẽ cuộc sống của chúng ta phải lãng phí tâm trạng để hối tiếc về những sai lầm của chính mình sao?”
Trước sự thuyết phục cảm xúc dâng trào của giáo viên chủ nhiệm, trong lòng các học sinh đã dễ chịu hơn một chút. Nhớ đến bốn lần hiện đại hóa của đất nước, quả thật, những cảm xúc uất ức nhỏ nhặt của mỗi người không là cái gì cả. Thậm chí còn có một số nữ sinh xấu hổ cúi đầu xuống.
Buổi sáng sau khi tan học, mọi người vẫn đến căn tin, nhưng không biết vì sao lần này có rất nhiều bạn học nữ xông lên phía trước. Cố Thanh Khê cẩn thận quan sát, phát hiện rất nhiều bạn học nam cố ý đi chậm lại.
Sau khi cô quan sát được điều này, thì cũng phần nào hiểu được, các bạn học nam chắc cũng biết được bạn học nữ phải chịu uất ức. Nhưng chuyện này quá xấu hổ nên nói nhiều cũng không tốt, nên lúc thời điểm mấu chốt nhất xông vào căn tin cướp túi nilon, đã cố ý giúp đỡ các bạn học nữ.
Chỉ là một chuyện nhỏ nhặt nhưng khi Cố Thanh Khê nhìn vào cảm thấy có chút đáng yêu, nghĩ đến thầy cô đã nói một tràng bài học lớn lao ấy ở trong lớp . Những bài học lớn lao ấy nghe thì có vẻ hơi gượng gạo và trống rỗng, thật ra khi nghĩ lại quả thực rất có lý, trong nhất thời cô cảm thấy trong thời đại này, thậm chí ngay cả trong bầu không khí cũng toát lên hơi thở của sự bình dị và mộc mạc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây