Cơm nước xong, Tiêu Thắng Thiên lại nói tiếp chuyện thức ăn trong nhà. Lúc đầu Liêu Kim Nguyệt cảm thấy cứ để vợ chồng son hai người từ từ ăn là được. Tuy nhiên khi nghe Tiêu Thắng Thiên nói mấy ngày nữa họ phải vào nội thành, ở xưởng có một đống việc, Cố Thanh Khê quay đầu cũng phải đi mua đồ đạc lên đại học dùng, sợ là không có quá nhiều thời gian ở trong thôn, nên Liêu Kim Nguyệt cũng hiểu. Vậy là sau khi ăn xong, bà ấy bèn bảo Cố Kiến Quốc kéo xe lừa tới, ngồi trên lừa qua mang đồ về. Một chuyến thế này mà đồ đạc cũng thật sự không ít, lại chất hết non nửa cái xe.
Lúc họ về, người trong thôn thấy vậy tất nhiên đều hâm mộ tới liếu cả lưỡi. Tuyển được cậu con rể thế này, nhà họ Cố thật đúng là chiếm được tiện nghi to rồi.
Lúc họ đi qua thì vừa khéo gặp được Cố Hồng Anh.
Đôi mắt Cố Hồng Anh nhìn chằm chằm mấy thứ ở trên xe kia, kéo tay Cố Thanh Khê qua nhỏ giọng hỏi: “Nhiều đồ như vậy, anh ấy cho nhà mẹ đẻ cậu hết đấy à?”
Cố Thanh Khê: “Chủ yếu là ăn không hết, cũng sợ lãng phí.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây