Thật ra nếu nói sâu hơn nữa, anh và Quế Châu không hề khác nhau. Lúc trong mắt Quế Châu toàn là hình bóng Cố Thanh Khê, anh cũng tâm niệm cô, chẳng qua là anh không muốn nói, chỉ giấu trong lòng.
Tiêu Thắng Thiên biết họ không có hy vọng gì, nên anh chỉ thầm mong ngóng, nghĩ về.
Anh vươn cánh tay ra, kéo ôm chặt cô vào trong lòng qua một lớp chăn gấm đỏ thật mỏng.
Lúc đó anh cảm thấy cô gái này thật xa xôi. Cô chính là mây trên trời, đến chạm vào anh cũng không thể. Anh nào ngờ nổi có một ngày mình sẽ cưới được cô gái này vào cửa, ôm vào trong ngực, cố ý 'xằng bậy'.
Quế Châu ở bên ngoài gõ cửa được một lúc rồi cũng đi mất. Ngoài phòng trở về với sự tĩnh lặng, mưa cũng đã ngừng, chỉ có khi cây cổ thủ trong sân bị gió thổi qua, cành lá trên cây mới trút một giọt nước xuống, nghe tí tách.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây