Tiêu Thắng Thiên nghe giọng nói mềm mại ấy, khiến lòng người nghe cũng ngứa ngáy, sẽ muốn nắm lấy cổ tay của cô, ôm chặt cô.
Nhưng anh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, yên lặng nhìn qua cô, nói với giọng điệu ấm áp: “Ừm, anh nghe theo em hết.”
Cố Thanh Khê: “Anh đừng nhặt rau nữa, vào nhà ngồi đi.”
Một người đàn ông lớn như vậy, cứ thế mà ngồi xổm trong sân với cô, trông rất uất ức.
Tiêu Thắng Thiên: “Anh không vào nhà, anh muốn nhặt rau với em.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây