Tiêu Thắng Thiên thấy cô nói nhẹ nhàng như vậy, đương nhiên cũng hi vọng bản thân nghĩ nhiều, có điều cuối cùng vẫn dặn dò vài câu, rồi vội vàng rời đi.
Rời khỏi Tiêu Thắng Thiên, ít nhiều gì Cố Thanh Khê cũng thấy hơi mất mát, có anh ở đây, dường như chuyện gì cũng không cần cô nhọc lòng, anh có thể giải quyết tốt tất cả mọi chuyện, nhưng bây giờ anh đi rồi, cô chỉ có một mình, có cảm giác như đơn độc chiến đấu, có điều đứng dưới ánh mặt trời nóng nực ngày hè, khi vầng trán lấm tấm mồ hôi, cô giơ tay lau mồ hôi, lấy lại tinh thần, chuẩn bị về thôn, nghênh đón khiêu chiến chưa từng gặp phải ở kiếp trước.
Cả đường đi xe oi bức, lắc lư kịch liệt, suýt nữa say xe, may mà mở cửa sổ, mới miễn cưỡng thở được.
Khó khăn lắm mới đến trạm, còn phải đi một đoạn đường dài nữa mới có thể trở về, cũng may khi trước Tiêu Thắng Thiên nhét chiếc nón rơm vào tay cô, cô đội lên đầu, tốt xấu gì cũng che được ánh mặt trời.
Chờ đến khi dằn vặt trở về cửa thôn, vừa khéo đã đến trưa, người trong thôn đi làm ruộng vác cuốc và vật dụng khác về nhà, có người nhìn thấy Cố Thanh Khê, càng thêm tò mò.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây