Có điều mấy lời này không nên nói với Tiếu Thắng Thiên, hiện tại cô không muốn về ký túc xá nữa, cứ vậy lười biếng ngồi trước kệ sách mà đọc sách.
Nắng buổi trưa rất tốt, xuyên qua tấm rèm mỏng bằng vải bông rọi xuống sách, những chữ cái tiếng Anh đều như sáng lên
Đúng lúc này, Tiêu Thắng Thiên lại đi vào.
Có lẽ là vì vừa tắm xong, so với lúc nãy còn ngượng ngùng, Cố Thanh Khê đã thả lỏng hơn nhiều, thấy anh đi vào thì thản nhiên hỏi: “Sao thế?”
Anh như một chú cún Nhật, vẫy vẫy đuôi phía sau cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây