Tiêu Thắng Thiên hơi giật mình, đương nhiên anh hiểu ý của cô. Anh tạm thời nhéo cổ tay cô, khẽ nói: “Sau này sẽ không thế nữa.”
Cố Thanh Khê mím môi nở nụ cười: “Sau này em ghét bỏ anh thì phải làm sao đây?”
Tiêu Thắng Thiên: “Em ghét anh anh cũng không lại đi nữa.”
Cố Thanh Khê nhìn dáng vẻ ngang ngược bướng bỉnh của anh, thế mà lại cảm thấy hơi đáng yêu. Cô ngửa mặt nhìn anh, thật ra định lại hôn hôn anh, ôm ôm anh, nhưng suy cho cùng cũng không còn sớm nữa, mình phải đi về, cô đành nói: “Lấy ô nhanh lên đi, em còn phải về.”
Tiêu Thắng Thiên tức khắc nắm tay cô, trong đêm mưa hôm ấy, hai người đi chung một cái ô đi đến bên cạnh xe vận tải.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây