Cô duỗi tay ra như vậy, sắc mặt của Tiêu Thắng Thiên lập tức sa sầm xuống: “Sao hả, em còn nhớ nhung đến bức thư này à?”
Cố Thanh Khê cầm lấy bức thư đó, trực tiếp bỏ vào trong phong bì thư ở bên cạnh, sau đó dùng nhựa cao su để dán kín vào.
Tiêu Thắng Thiên nhướn mày, ánh mắt thâm sâu u tối: “Em thật sự muốn gửi cho người ta thật sao?”
Đôi mắt hàm chứa hơi nước của Cố Thanh Khê liếc anh một cái, hừ nhẹ, nhưng vẫn nói: “Bức thư này, em sẽ tạm không gửi, nhưng sau này anh mà khiến em không vui thì em sẽ gửi đi cho người ta. Anh cũng đừng vội nổi cáu, nếu thật sự chọc tới, em hiểu sự hung tàn của anh, nhưng em cũng có sự quật cường của em, hai ta cứ cứng đối cứng đi.”
Sắc mặt của Tiêu Thắng Thiên thay đổi không ngừng: “Vậy bây giờ em muốn làm gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây